Nam Anh cùng cô học tiếng Anh mỗi sáng Chủ nhật. Hai cô cháu học là chính, chơi là chủ yếu :D Cô cứ luân phiên học cùng Nam Anh một lúc rồi lại nghỉ một lúc. Trong giờ nghỉ đó, Nam Anh chơi bóng, chơi iPad, chơi nam châm... còn cô tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, giặt phơi quần áo...
Tuần này cũng vậy, Nam Anh chơi bóng, cô lên sấy giặt quần áo, lúc xuống thấy Nam Anh nằm dài trên giường, im lìm trật tự, mắt dõi theo từng cử động của cô. Cô đoán ngay cu cậu chơi đùa làm hỏng cái gì rồi đây (như lần trước làm rơi iPad bị cô nhắc nhở), lần này không biết cậu nghịch cái gì?!
Cô lặng yên xem cu cậu xử trí như nào. Khi cô cất giỏ quần áo, cu cậu khẽ khàng: "Cô Hạnh ơi, cô lại xem nguyên nhân này!" làm cô tủm tỉm cười, ra là cu cậu cũng biết là có chuyện, tức là phải có "nguyên nhân" cơ đấy! - Ôi ông cụ non...
Xong cậu xoay người, hướng cô ra phía rèm cửa sổ: "Cháu đang chơi bóng, bóng lăn vào rèm rồi bật lên thì thấy có cái lỗ ở rèm, cô xem này..." Ra là thế! Cô giải thích ngay: "Cái lỗ đó là do chú Sơn đốt nến trong phòng rồi đi ra ngoài không tắt nên khi trở lại phòng thì đã cháy thủng rèm rồi!" Cu cậu thở phào nhẹ nhõm: "Chú Sơn đốt nến ạ? Chú đốt hôm qua ạ?" - "Không, chú đốt từ lâu rồi." Ra là cu cậu tưởng cái lỗ ở rèm do cậu chơi bóng bật lên làm rách :D (Mở ngoặc thêm là "cái lỗ" chú Sơn đốt nến không hề nhỏ, may mà chú quay lại phòng kịp không thì đi tong cái rèm, có khi đi tong cả cái nhà ấy chứ! Thế mà chú còn "ný nuận" với cô là "Cái lỗ đó để ít nữa em bé còn chui ra chui vào chứ!"!!!)
Hai cô cháu học thêm một lúc, rồi Nam Anh chơi đồng xu với nam châm, còn cô ngồi ghế xoay đọc sách. Cứ một lúc cu cậu mon men ra xem cô đọc gì, thỉnh thoảng đọc lên vài từ (Nam Anh học lớp 1) rồi lại chạy ra chơi. Xong cu cậu phát hiện ra cái rèm cửa bên trái (cái rèm bị cháy là bên tay phải), cu cậu lật lật cái rèm, rồi thản nhiên hỏi cô: "Sao chú Sơn không đốt nốt cái rèm này!?" làm cô phì cười, ấn ngón tay vào trán cu cậu mà rằng "Ái chà, chú cháu hợp nhau nhỉ! Lại còn muốn đốt nốt cái rèm bên này nữa cho cân ah!?... Hai chú cháu với nhau chắc đốt luôn cả nhà cho khỏi phải băn khoăn còn cái gì chưa đốt nữa không?!" Cu cậu thích chí cười rinh rích suốt từ lúc ấy cho đến khi mẹ Móm đến đón về... :) Cứ một lúc lại quay ra cô cười nhăn nhở.
Hai cô cháu đi ăn Lotteria với mẹ Móm 2009 |
Nam Anh với chú Sơn tại nhà ông bà ngoại, Tết 2012 |
Nhưng mới bé tí mà Nam Anh đã bị dạ dày, đã vậy mà sáng dậy đói lại chỉ uống sữa, chỉ thích uống sữa mà lười ăn, như thế là bố mẹ ông bà chăm ăn uống chưa đúng cách. Cu cậu nhớ nhanh, các password ipad, điện thoại cô đọc một lần là nhớ, từ tiếng Anh cũng đa phần là nhớ ngay nhưng khả năng tập trung không lâu bền, cô phải xen kẽ học và chơi, chứ học lâu một lát là cu cậu đừ mặt ra - có lẽ bố mẹ nên cải thiện thêm khả năng tập trung thông qua dinh dưỡng và bớt quát mắng con đi khiến cho nó hãi mà chột hết lại, đến khi con lớn thêm nữa, biết nhận định, biết lý luận thì sẽ phản ứng với lời quát mắng của bố mẹ dễ dẫn đến phản tác dụng.
Nhanh thật, mới ngày nào cô bế bồng Nam Anh bé tí mà nay đã lớp 1 rồi, có em Khánh An rồi. Mà cả hai anh em đều hợp chú Sơn, Khánh An cứ sà vào lòng chú Sơn ngồi, chơi đùa, xoa mặt chú, giật kính... chẳng lạ lẫm gì cả, tảng lờ các cô chú khác. Yêu thế cơ chứ! Thảo nào chú Sơn có em bé gái là phải, hình như hợp hay sao ấy nhỉ!? :D
No comments:
Post a Comment